Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồ Tuyệt Mệnh

Hồ Tuyệt Mệnh

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015

Lượt xem: 1342085

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2085 lượt.

gì cũng phải chấm dứt. Nếu chính họ không chấm dứtthì sẽ có người đứng ra xử lý triệt để.

Điều bí mật kia chỉ có người này biết.

Đáng thương cho Na Lan một cô gái chưa hiểu sự đời bịcuốn vào dòng nước đục, trước sau gì cũng bị nó nhấn chìm cuốn đi.

Vào lúc này một nhân vật nổi bật xuất hiện trong tầmmắt người ấy, cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Người ấy nghĩ thầm:ai mà biết được, tối nay sẽ có chuyện lạ cũng nên.

Tần Hoài chỉ mặc bộ âu phục bình thường, có vẻ quá đơngiản, không thích hợp với khung cảnh này, khiến Na Lan mặc bộ váy dài xanh sẫmhở vai (mượn của vợ Phương Văn Đông ) tỏ ra chuẩn hơn anh ta. Khi họ bước vàođại sảnh thì mới thấy hôm nay dù mặc gì thì cũng không thật chuẩn. Namgiới toàn mặc comple đen và áo đuôi tôm, nữ giới thì váy hở vai, hở lưng, trễngực, họ đều rất hoành tráng.

Na Lan không phải người nhút nhát mà lúc này cũng cảmthấy hơi choáng ngợp, nên cô định lui về chỗ khuất. Nhưng Tần Hoài lập tức nhậnra, bèn vòn tay đỡ lấy eo cô, níu lại. Na Lan bực mình cau mặt. Tần Hoài hạthấp giọng: Tôi không cố ý thô bạo, cô cố chịu đựng độ hai phút, gặp ông ta,coi như kết thúc.

Một ông trung niên khá đường bệ bước đến, Na Lan hiểu ngay mình nên “biến diện kiểu Tứ Xuyên”(môn nghệ thuật ‘thay đổi mặt nạ’ của Tứ Xuyên), cô tươi cười đối diện Tư KhôngTrúc.

Nhìn gần, thấy Tư Không Trúc hồng hào hơn là trêntivi, mái tóc đen nhánh, nghe nói ông ta không nhuộm tóc, trán và đuôi con mắtkhông hề có nếp nhăn, không rõ ông ta vốn trẻ hơn so với tuổi hay là do tácdụng của phẫu thuật thẩm mỹ, của thuốc novain. Ông ta mặc comple đen, sơ mitrắng tinh, thắt nơ, mạnh mẽ sải bước, từ xa đã chìa tay ra.

Na Lan còn đang ngớ ra thì Tư Không Trúc đã nắm lấybàn tay cô, hỏi: “Đây là…”

“Na Lan trợ lý sáng tác của tôi” Tần Hoài nói

Ông ta tươi cười: “Hoan nghênh cô, rất hân hạnh” NaLan đang nghĩ xem có nên giúp mẹ cô xin chữ ký hay không, ông ta lại bắt tayTần Hoài “Tôi đang lo cậu không đến”

“Tại sao?”

“Tôi tưởng miệng lưỡi của báo giới đã cầm tù cậu” ôngta nhìn sang Na Lan như có ngụ ý gì đó

“Cũng vừa khéo để tôi rèn luyện khả năng vượt ngục”Tần Hoài cười “Tiên sinh đem bán đấu giá đồ quý đã sưu tầm để làm việc thiện,tôi rất kính phục”

Tư Không Trúc nói với Na Lan “Chắc cô không biết, cậuấy thường bảo tôi nghiện sưu tầm, tẩu hỏa nhập ma rồi” Ông ta lại quay sangnhìn Tần Hoài “Cho nên hôm nay tôi muốn vừa hạ hỏa cho mình vừa giúp đõ ngườikhác, nhất cử lưỡng tiện”

Tần Hoài trò chuyện với ông ta: “Chị ấy đâu?”

“Nhà tôi đan kiểm tra lần cuối các tác phẩm, và bànbạc với chuyên gia về chương trình bán đấu giá. Cậu biết rồi, bà xã tôi chu đáohơn tôi gấp trăm lần”

Na Lan thấy tò mò muốn biết vợ ông Tư Không Trúc làngười như thê nào. Bây giờ ông ta sang bên kia để tiếp một nhân vật quan trọngtrong chính quyền địa phương, Na Lan nhìn lên bàn làm việc của Ban tổ chức đấugiá,chưa nhận ra ai là vợ Tư Không Trúc thì lại gặp luồng ánh mắt giá lạnh

Cô ngỡ mình bị ám ảnh bởi ánh mắt của Ninh Vũ Hân bèndụi mắt nhìn lại, thì càng thấy khó hiểu. Chủ nhân của ánh mắt ấy có khuôn mặthoàn mỹ với đôi mắt đen láy, làn da trắng mịn, cổ thon thanh thoát với búi tócvươn cao, mặc bộ váy trắng sáng, khiến người ta lập tức liên tưởng đến conthiên nga không sặc sỡ mà cao quý, đồng thời khiến cho mọi người đẹp kiêu kỳđều cảm thấy mình chỉ là một con vịt xấu xí. Dường như người ấy từ trong tranhcủa danh họa bước ra. Đúng thế, người ấy từ trong tranh bước ra, Na Lan có thểkhẳng định người ấy là nguyên mẫu Người khiêu vũ của Tư Không Trúc in trên tờthiếp mời.

Chắc lúc nãy đã nhìn nhầm, bây giờ cô thấy ánh mắt nàyrất dịu dàng, thân thiện, nếu nói là có liên quan đến “giá lạnh” thì chỉ là nétcẩn trọng vốn có mà thôi.

Có phải đó là vợ Tư Không Trúc? Chồng già vợ trẻ măng,với “tiềm lực” của ông ta thì điều này chẳng nên lấy làm lạ. Na Lan định hỏi gã“từng trải đàn bà” về mỹ nhân cổ điển kia, nhưng anh ta đã biến mất.

Cô bỗng cảm thấy tuy xung quanh là những khuôn mặt vànhững trang phục lộng lẫy, nhưng cô lại như bị mây mù bủa vây, như một đứa trẻlạc, thấy sợ hãi trước nơi xa lạ. Khác với già Lưu vừa bước vào Đại Quan Viên, vào hai phủ Ninh, Vinh là hòa nhập ngay và trởthành một bà cụ hài hước, cô thấy mình giống thằng Bản đứa cháu lớ ngớ của giàLưu hơn (nhân vật và tình tiết trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần), nó rấtlúng túng khi bước vào Đại Quan viên.

Cách tốt nhất lúc này đương nhiên là tránh đi, tránhmặt tất cả mọi người.

Cho đến giờ cô vẫn không hiểu Tần Hoài đưa cô đến đâylàm gì, lẽ nào là liệu pháp “sốc” để cho một cô gái bình dân được hiểu đời? côgiữ nét cười trên mặt, lách qua đám người ăn mặc sang trọng, ra khỏi đại sảnh,bước đến vườn hoa phía sau, rồi thở phào, có cảm giác mình như Triệu Tử Longvừa xông pha trận cuối trong trận chiến dốc Trường Ban.

Vườn hoa đẹp trang nhã mà không cứng nhắc, làn gió đêmhè từ mặt hồ đưa lại luồn quanh cây cầu nhỏ, dòng nước và khóm trúc vươn cao.Na Lan mỉm cười