
Tác giả: Tang Thượng
Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015
Lượt xem: 1341992
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1992 lượt.
thú mở trừng trừng, con ngươi bên trong to gần bằng quả bóng bàn, phát
ra những tia sáng hừng hực màu đen nháy, hướng thẳng về phía tôi.
Trên
ba cạnh còn lại vẫn là ba con vật ấy, hình dạng hoàn toàn giống nhau, hơn nữa,
chúng còn nhìn trực diện vào nhau. Tôi như bị hút hồn vào những bức tranh, sự sống
động và chân thật của hình ảnh khiến tôi có cảm giác như đang lạc vào một phòng
trưng bày hiện vật với hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Tôi
bước tới chiếc cột trụ ở chính giữa, ngồi tựa lưng xuống rồi giơ đèn pin lần lượt
soi về sáu cạnh tường. Chùm ánh sáng chiếu ra thẳng tắp như một chiếc gậy dài,
cắt qua màn đêm dày đặc. Cứ mỗi lần ánh đèn chiếu tới, các con vật trong tranh
như bừng tỉnh qua một đêm dài, chúng đưa mắt nhìn thẳng về phía tôi như những
con quái vật sống. Tôi khẽ rùng mình, nuốt nước bọt, đầu óc quay cuồng, không
còn làm chủ được ý thức của mình.
Mãi
sau đó, tôi mới phát hiện ra một điều vô cùng thú vị.
Đó
là, với hình con cá nằm ngang, chiếc đuôi ở bên tay trái bức tường, với hình
con cá ở phía đối diện, phần đuôi lại ở phía tay phải. Hình chim và thú ở những
cạnh còn lại cũng như thế, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều giống hệt nhau,
chỉ có điều vị trí phản ngược lại. Nếu như con bên trái là hình thật, thì con đối
diện sẽ giống hình phản chiếu qua gương, hình dáng và thần thái giống y hệt
nhau nhưng vị trí thì tương phản.
Tôi
chăm chú theo dõi từng bức hình, từng nét vẽ nhưng không thể lý giải được ý đồ
của chúng là gì. Bỗng nhiên, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh Tiểu Đường tự khắc
khuôn mặt mình lên gương vào đêm hôm đó…
Một
ý nghĩ khiến tôi lặng người, hình ảnh bức tranh da người của cậu tôi, rồi khuôn
mặt của Tiểu Đường… Không phải chứ?!!!
Tôi
nhớ rất rõ, cậu tôi có một nốt ruồi rất to bên má trái, đúng tại vị trí gò má.
Nếu như cậu tôi tìm người để xăm hình lên lưng thì đáng nhẽ nốt ruồi đó khi phản
chiếu lại sẽ nằm ở phía má phải, nhưng nốt ruồi trên mảnh da vẫn nằm ở bên
trái.
Tôi
thở dài một hơi, thấy mọi thứ trở nên rối tung, theo thói quen cũ, tôi lại đưa
tay bóp mạnh trán. Người thợ xăm chắc chắn phải nhìn kĩ khuôn mặt của cậu tôi
trước khi xăm, vậy nếu theo lí thuyết thì phải xăm nó ở bên phải, sao lại có thể
ngược lại như thế? Trừ khi người đó nhìn cậu tôi qua hai lần phản chiếu. Nhưng
rõ ràng cậu tôi ngồi ngay đấy, tại sao lại phức tạp như thế?
Nghĩ
đến đó, đầu tôi bỗng nhiên khựng lại, hai lần phản chiếu… hai lần phản chiếu…
Đây chắc chắn là điểm cốt lõi của vấn đề, nhưng dù có suy nghĩ nát óc, tôi cũng
không thể lí giải được nguyên do.
Đầu
tôi như một đống bùng nhùng, với vô vàn những câu hỏi chưa tìm được lời giải
đáp. Mặt trong của ngôi tháp cổ là một hình sáu cạnh điển hình, cạnh đối cạnh,
ba con thú lạ trên tường cũng đối ứng với nhau, tất cả các nét đều giống nhau
như tạc, nhưng vị trí lại tương phản nhau, thêm nữa, hình như tất cả chúng đều
gắn liền với chiếc gương…
Tôi
nghĩ ngay tới mười chín bức vẽ tháp cổ của Từ Vạn Lý và ngọn tháp ở hiện thực.
Trong các bức tranh, các ngọn tháp cổ đều có mười chín tầng, nhưng ngọn tháp thực
tế chỉ có mười ba tầng, mười chín trừ mười ba, đúng bằng sáu; hơn nữa, bên
trong ngọn tháp có sáu cạnh, dưới lòng đất lại cất dấu một cỗ máy bí mật gồm
sáu đường luân hồi; cả hình mặt trời trên trụ tháp, tấm Long Bản trên tay Bồ
Tát cũng là sáu. Tất cả sự vật sự việc đều ẩn chứa con số sáu bí ẩn.
Tôi
càng nghĩ càng thấy rối bời, đầu óc căng ra như muốn nổ tung, cứ như đang có một
chiếc búa sắt nện lên những nơ-ron thần kinh của tôi. Số sáu chết tiệt, rốt cuộc
nó có nghĩa là gì?
Từng
tế bào thần kinh trong đầu vận hành như một cỗ máy chạy hết công suất mà vẫn
không sao hiểu nổi. Nhận ra mình càng nghĩ thì càng hao phí thần trí, tôi gạt bỏ
ý nghĩ đó qua một bên, từ từ đứng dậy, bước tới vị trí phía dưới cánh cửa Nhân
Đạo.
Tôi
ngẩng đầu nhìn lên, miệng hố vẫn đóng im lìm, nó quá cao so với vị trí của tôi
hiện tại, thở dài tuyệt vọng, tôi nghĩ tới Tiểu Đường và Lão Mục, không biết họ
ở trên đó như thế nào rồi.
Bỗng
nhiên, tôi sực nhớ ra mình vẫn cầm theo bộ đàm, như được tiếp thêm sức mạnh,
tôi cuống quít lôi nó ra khỏi ba-lô, điều chỉnh tầng sóng rồi hét to vào phần
thu âm. Nhưng dù tôi gào thét đến khản cổ, đáp lại vẫn chỉ là những tiếng rè rè
xẹt xẹt, bốn phía xung quanh vọng tới những tiếng vang chói lói.
Tôi
lắc đầu ngao ngán, tia hi vọng chưa kịp sáng đã bị dập tắt. Tôi nhớ lúc trước
Lão Mục có nói rằng, đây là bộ đàm chuyên dụng trong nội bộ Cục An ninh Quốc
gia, áp dụng nguyên lí thu phát bằng bước sóng nên độ phân bổ tín hiệu vô cùng
mạnh trong phạm vi rộng lớn, đặc biệt phù hợp với việc liên lạc trong không
gian sóng bị hạn chế như lòng động, lòng đất. Vậy tại sao lúc này lại không có
tác dụng, phải chăng vật liệu kiến trúc ở đay còn có tác dụng chắn sóng.
Tôi
điều chỉnh lại góc độ và tần số cho bộ đàm rồi thử lại lần nữa, mặc cho tôi ra
sức gào thét, nó cũng không có chút phản ứng. Tôi thở dài thất vọng, đành nhét
bộ đàm vào trong túi, chán nản quanh quẩn xung quanh xem x