Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Sắc Anh Hùng

Bản Sắc Anh Hùng

Tác giả: Kim Lưu

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1341447

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1447 lượt.

úc đó thì từ cổng lại có một chiếc taxi khác dừng lại, một người con gái khác bước xuống. Cả bọn Võ Tài nhìn thấy đều giật mình, thì ra người đó là Hoa Mai, Đường chủ của Bạch Mai Đường, Liên Hoa Bang, nàng tới đây làm gì !?



Hoa Mai bước xuống xe, dáng người tha thướt, rảo đôi mắt long lanh nhìn chung quanh khách sạn, rồi ánh mắt dừng lại nơi bọn Võ Tài. Nàng nở một nụ cười bước đến. Cả bọn đều hồi hộp, nàng ta chính là con gái của Lưu Bạch Phong, chạm mặt ở đây, không biết phải cư xử thế nào.
Hoa Mai bước tới trước Võ Tài mỉm cười thân thiện nói: “Chào anh!”
Võ Tài hơi bối rối, chẳng lẽ nàng ta tới đây để tìm mình, bèn gật đầu chào lại nói: “Cô sao lại tới đây?”
Hoa Mai vui vẻ đáp: “Tôi tới xem anh có bị làm sao không, hôm qua Trung Sứ ra tay có hơi nặng, ta không hề bảo lão đả thương anh.”
Võ Tài nhớ lại tình cảnh tối qua, khi lão Trung Sứ tung sát chiêu định phế hết võ công của mình, nét mặt nàng ta khi đó thật sự hoảng hốt, rõ ràng nàng rất quan hoài đến an nguy của nó. Tối nay nàng ta lại đích thân tới đây thăm dù biết rõ là có thể gặp nguy hiểm. Nghĩ tới đó nó cũng thấy cảm kích bèn nói: “Cám ơn cô, tôi không sao, tôi biết cô không hề có ác ý.”
Thằng Long hình như thấy hơi ngứa mắt, chen vào: “Cô tới đây chắc không phải chỉ để thăm viếng thôi đấy chứ, mau nói ra đi, cô dẫn theo bao nhiêu người, cứ gọi hết ra không cần phải giả vờ giả vịt rồi thừa cơ đánh lén.”
Huỳnh phu nhân im lặng, bà thấy cô gái này xuất hiện, trong lòng cũng đang rất nghi hoặc, không biết cô ta có dụng ý gì.
Hoa Mai nói: “Tôi chỉ đón taxi đến đây một mình thôi, không ai biết cả, xin mọi người đừng lo.” Nói rồi nàng quay sang Võ Tài: “Tôi nói chuyện riêng với anh một chút được không?”
Võ Tài ngập ngừng, đưa mắt qua nhìn mẹ, thấy Huỳnh phu nhân hơi khẽ lắc đầu, rồi lại nhìn tới
Hoa Mai, thấy ánh mắt nàng như chờ đợi. Sau cùng nó gật đầu nói: “Vậy chúng ta ra phía đằng kia.”
Hai người thong thả dạo bước trên sân khách sạn, cũng chính là nơi khi nãy Võ Tài và Trang Nhi đi với nhau. Nhưng lần này cảm giác của Võ Tài lại rất khác, vì giữa nó và cô gái này có một khoảng ngăn cách rất lớn. Sự xuất hiện của nàng tại đây cũng kèm theo một nỗi nghi hoặc rất lớn, rốt cuộc là thật lòng thăm bệnh hay có mưu đồ gì khác.
Hai người đi bên nhau, đầu óc theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, rốt cuộc cũng không biết phải nói gì. Tuy thế nhưng Võ Tài trước giờ tính tình vốn thật thà, ít khi nghĩ xấu người khác nên cũng không hề có ý thù ghét nàng. Nó hỏi: “Cô tên là Hoa Mai phải không?”
Hoa Mai mỉm cười gật đầu.
“Cái tên nghe hay mà là lạ.” Võ Tài xã giao nhận xét.
Hoa Mai giải thích: “Tôi sinh vào mùa xuân, giữa lúc mai vàng đang nở rộ. Mẹ tôi vì sinh tôi ra nên qua đời, cho nên cha gọi tôi là Hoa Mai để ghi nhớ cái ngày đó.”
Võ Tài động lòng nói: “Vậy là cô sớm đã không có mẹ rồi!”
Hoa Mai mỉm cười gật đầu, lại bảo: “Tôi cũng rất thích hoa mai, lại yêu màu trắng, nên tôi đặt tên khu vực tôi cai quản là Bạch Mai Đường.”
“Vậy cô có đi học không?” Võ Tài lại hỏi.
Nàng bật cười nói: “Anh đừng gọi cô cô vậy, nghe già quá, cứ gọi một tiếng Hoa Mai là được rồi. Mai mới ở nước ngoài về chưa được bao lâu, định năm sau mới thi vào đại học. Năm nay Mai mười tám đấy.”
Võ Tài cười cười, trộm nghĩ nhân vật cỡ nàng mà đi học, nếu chẳng may ai làm phật ý nàng ta thì đúng là xui tám kiếp.
Hoa Mai lại nói: “Thân phận đường chủ của Mai ngoài những người trong bang ra thì không ai biết cả, cả cha của Mai cũng thế, rất ít người biết ông là bang chủ. Cho nên Mai cũng giống như bao người khác thôi. Mà nói thật thì Mai cũng chỉ muốn giống mọi người thôi, là do cha cứ bắt ép, nên mới phải đi làm cái chức đường chủ vô vị này.”
Võ Tài gật đầu, nhìn sang thấy ánh mắt nàng long lanh như sương, da trắng như tuyết, tóc mai phất phới, đúng là xinh đẹp vô ngần, so với Trang Nhi không thua kém chút nào, bất giác nó bối rối trước vẻ đẹp ấy.
“Sao Hoa Mai tới thăm tôi thế, tôi cứ thắc mắc nãy giờ?”
Hoa Mai cười nói: “Thì Mai thấy anh bị thương, nên đến thăm.”
Võ Tài nói: “Chẳng lẽ Mai cứ thấy ai bị thương là đến thăm người đó hả?”
Hoa Mai cười hi hi nói: “Tất nhiên không phải vậy. Hôm qua Mai bị cái tên Đồ Nhân đó đánh một roi vào lưng rất là đau, Mai rất là giận hắn. Không ngờ sau đó anh lại xuất hiện dạy cho hắn một bài học, cho nên Mai rất vui, vậy kể ra anh cũng đã làm cho Mai vui, nên Mai tới thăm anh. Với lại thương thế của anh là do bọn Mai gây ra mà, Mai cũng cảm thấy có lỗi, vô duyên vô cớ đánh người khác vậy.”
Cách trả lời của Hoa Mai vô tư và tự nhiên tới mức Võ Tài chẳng mảy may nghi ngờ lời nàng nói.
“Chuyện đâu có gì đâu, chỉ là một chút…” Nó đang định nói “Chỉ là một chút hiểu lầm”, nhưng sực nhớ tới giữa cha nàng và Huỳnh Gia có một đoạn ân oán, xung đột rất lớn, trước mắt lại có cái hẹn tỉ đấu sống còn, rõ ràng thế như nước với lửa, làm gì có chuyện hiểu lầm. Bất giác nó lại cảm thấy nàng xa xôi biết bao, bèn dừng lại nói: “Hoa Mai không nên ở đây l