
Vụ bí ẩn Chú bồ câu hai ngón - Full
Tác giả: Kim Lưu
Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015
Lượt xem: 1341429
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1429 lượt.
ờ có lấy một câu nói tỏ ý kiêu ngạo, nhưng cũng không bao giờ chịu nhún nhường, lập trường cực kỳ vững chắc, một lời nói ra là như đinh đóng cột. Cuộc tỉ thí hôm nay ông đã mở lời, Lưu quang Hổ dù muốn dù không cũng buộc phải chấp nhận. Nếu từ chối tức là đã nhận thua và tỏ ý khiếp sợ. Như thế sẽ bị cả giới võ thuật chê cười, sẽ chẳng còn mặt mũi nào để làm gì nữa. Đó là điều tốt kỵ của người học võ.
Sấm chớp bắt đầu vần vũ nổ vang, gió thổi lớn hơn và mưa rơi lả tả. Huỳnh Trưởng Môn cung tay nói, tiếng nói của ông vang hơn cả sấm, át cả tiếng gió mưa:
“Xin chỉ giáo!”
Lưu Quang Hổ cũng cung tay đáp lễ, rồi hai người cùng lùi về sau ba bước, đứng bất động tụ thần nhìn nhau.
Năm Đồng Tử ngồi trên ghế hút xì gà, tên lái xe một tay cầm ô che cho lão, một tay dâng cho lão một ly rượu. Lão nâng lên uống cạn rồi đập mạnh cái ly xuống nền khiến nó vỡ tan tành. Đấy chính là dấu hiệu cho cuộc đấu bắt đầu, một ly rượu vỡ tan tức là một trận sinh tử đấu, nếu mất mạng cũng tuyệt không được có điều phàn nàn hối hận. Theo quy củ bấy lâu, nếu một trận sinh tử đấu không có trọng tài thì hai người sẽ cạn ly với nhau rồi cùng đập vỡ chén, còn nếu có trọng tài thì trọng tài sẽ làm việc đấy.
Ly rượu vừa vỡ, Lưu Quang Hổ thét lên một tiếng, âm thanh chấn động đám đệ tử vây quanh sân. Y giậm mạnh chân phải xuống mặt sân làm vỡ tan một viên gạch rồi tung mình nhảy vọt về phía Huỳnh trưởng môn, thế tới như mãnh hổ, mới chiêu đầu hắn đã tung sát chiêu vận hết mười thành kình lực mà tấn công. Nếu là những người có nội công chưa cao, chỉ cần dính phải một chưởng hoặc một quyền của y thì không mất mạng lập tức cũng tàn phế suốt đời.
Huỳnh Trưởng Môn tuy kinh nghiệm lâm trận phong phú, nhưng cũng hiếm thấy ai vừa xuất thủ đã tung hết lực như thế. Điều này rất nguy hiểm, vì làm như thế là buộc đối phương cũng phải vận hết nội lực chống đỡ. Nếu chẳng may công lực đối phương cao hơn thì mình sẽ bỏ mạng tức thì. Lưu Quang Hổ làm thế rõ ràng y rất tự tin vào khả năng của bản thân, muốn một chiêu định thắng bại, không hề có chút dung tình. Huỳnh Trưởng Môn tức khắc trầm vai, bám mã bộ đóng chặt thân mình xuống đất, vận kình lực tung chưởng lên đấu nội lực. Vừa lúc bóng chưởng của Lưu Quang Hổ phủ xuống, hai chưởng chạm nhau huỵch một tiếng, cả hai cùng bị chấn động dữ dội. Lưu Quang Hổ lộn ngược người về sau, lui liền ba bước, Huỳnh trưởng môn cũng phải lui về sau bốn bước.
“Huỳnh trưởng môn quả thật danh bất hư truyền!” Lưu Quang Hổ nói. “ Lưu mỗ đây bái phục.”
“Lưu Huynh quá khen rồi!” Huỳnh trưởng môn đáp.
Lưu Quang Hổ bỗng trầm mình xuống, gầm lên một tiếng rồi nhún chân nhảy xổ tới, hai tay câu lại thành chảo liên tiếp ra đòn chộp xuống. Đấy chính là Hổ Hình Quyền trứ danh của y. Huỳnh trưởng môn vội lui lại hai bước, hai tay câu hạc dùng Hạc Hình Quyền chống đỡ. Hai người một Hổ một Hạc ra đòn chớp nhoáng, thoáng chút đã qua lại mấy chục chiêu. Hổ quyền cương mãnh, từng chảo như xé gió đánh thẳng vào những khu vực yếu hại trên cơ thể. Nếu như để trúng một chảo thì hậu quả khôn lường. Hạc quyền linh động phiêu diêu, thoắt ẩn thoắt hiện vừa chống đỡ vừa nhằm vào các yếu huyệt điểm tới. Hai môn hình quyền được hai đại cao thủ thi triển quả thật đã đến được cái tinh túy cốt yếu của nó. Những người bên ngoài được một phen đại khai nhãn giới, thấy được cái uy lực vô song của mỗi môn quyền. Hai người một nhu một cương quấn vào nhau, bóng hổ, bóng hạc mịt mù trong mưa trông đẹp mắt vô cùng, cứ mỗi chiêu xuất ra là cuốn theo gió theo mưa mà ào tới. Cả hai chính là đang tỉ thí quyền pháp.
Qua lại gần hai trăm chiêu mà chưa thấy bên nào giành lợi thế, trân sân nhiều chỗ đã bị đánh vỡ vụn do hai người phát lực. Lưu Quang Hổ tung ra một chảo nhằm vào Thiên Linh Cái đối phương bổ từ trên xuống. Tay hạc của Huỳnh trưởng môn lập tức vươn lên cuộn vào hổ trảo gạt ra ngoài. Tức thì Lưu Quang Hổ chuyển trảo thành chưởng thi triển Ảo Ảnh Chưởng Pháp gia truyền mà y đã dày công luyện tập suốt ba chục năm nay, đây chính là môn công phu y tâm đắc nhất và lợi hại nhất của y, trong gần chục năm nay y chưa từng dùng đến.
Môn Ảo Ảnh Chưởng lợi hại ở chỗ biến ảo khôn lường, gồm có tám thức, mỗi thức lại bao gồm tám chiêu khác nhau. Người luyện được đến thức thứ tám thì khi một chưởng xuất ra có thể cùng lúc nhắm đánh vào tám điểm khác nhau trên cơ thể đối phương, giống như có tám bàn tay vậy. Đối phương sẽ rất khó đón đỡ, tránh được chưởng thức nhất thì không tránh được chưởng thứ hai. Chính vì thế mới có cái tên là Ảo Ảnh Chưởng. Trong tám chưởng đó thì một chưởng là chủ lực, khi chưởng chủ lực đánh vào vị trí nào thì bảy chưởng còn lại sẽ phong tỏa những khu vực xung quanh để đối phương không còn đường thoát. Lợi hại hơn ở chỗ Lưu Quang Hổ đã luyện được công phu Thiết Thủ, tay cứng như thép, chưởng của hắn đánh ra thật có thể đập tan cả một tảng đá lớn. Hơn mười năm trước y đã dùng bộ chưởng pháp này làm mưa làm gió khắp vùng Cửu Long, nhưng nhiều nhất y cũng chỉ phải dùng đến thức thứ tư. Cha của y cũng chỉ luyện được